Hoài Bão Và Tình Yêu
Phan_11
Người đẹptrai ra tay, quả nhiên không tệ. Hình ảnh mộtchàng trai ôm đàn guitar và hát vốn đã dễ làm “rụng rời” trái tim bao cô gái.Còn Quân, ngoại hình có ngoại hình, giọng hát có giọng hát, phong thái có phongthái, giữa đất trời bao la, ánh lửa bập bùng, thật khiến người ta nhìn đến ngâydại. Nếu không phải An biết Quân từ trước, sợ rằng cũng khó qua cửa ải “mỹ nam”này.
- Này,anh ấy là anh họ của cậu thật đấy hả?
Vinh huýchhuých tay An.
- Ừừ…
Từ nãy đếngiờ chỉ chăm chăm nhìn xuống chân, An lúc này mới ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng bởi vôsố ánh mắt phức tạp đồng loạt hướng về phía mình. Ngưỡng mộ có, ganh tị có, ngưỡngmộ và ganh tị cũng có. Vinh thì nhìn cô bằng đôi mắt hoài nghi.
“Giống như hoa kia bên thềm, ngát hươngkhông khoe sắc màu, ngàn đóa hoa đang rực rỡ không sánh bằng…”.
Lời hát cấtlên da diết, thổn thức như lời một chàng trai đang tỏ tình, khiến trái tim baocô gái trẻ “siêu vẹo”. Mà thủ phạm gây ra nó ánh mắt lại nồng nàn hướng về mộtphía. Phía đó, chỉ có một cô gái duy nhất, không nghi ngờ, chính là An.
“Anh ta cốý ư? Định hại chết mình hay sao”. Ngồi gần đống lửa đã đủ nóng rồi, lại thêm nhữngcái nhìn đủ sức giết người kia nữa, An thấy như phát hỏa. Nhưng dù quay ngangquay ngửa đi chỗ khác, ánh mắt da diết kia vẫn bám chặt lấy cô, Một vài giâynào đó, An đã nghĩ rằng nó thật sự dành ình, trái tim không tự chủ đập lộnnhịp, giơ tay lên thấy 2 má nóng giãy. Một phút nào đó, dường như mọi thứ xungquanh cô như nhòa đi, chỉ còn lại hình ảnh người con trai, ôm cây đàn ghitar, hátmột khúc tình ca…
Bài hát kếtthúc. Quân từ từ đứng dậy. Mọi con mắt lại đổ dồn theo bước chân của anh. Khôngít dự đoán được đưa ra.
An khônghiểu Quân đang định chơi trò gì, bước chân của anh càng lúc càng tiến gần vềphía cô. Tư thế với người khác là tao nhã, còn với An, thật chẳng khác một consư tử đang vờn con mồi. “Thình thịch, thình thịch…” Tim muốn rớt ra khỏi lồngngực.
Quân đã đếnphía sau cô. An tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu lên, 2 tay bó gối, ngoan như mộtchú cún.
Anh cúi đầuxuống.
“A…” Baocô nàng hét lên khe khẽ.
- Chúngta về thôi em! Giọng nói dịu dàng, đôi mắt nồng cháy, một bàn tay đưa ra trướcmặt An.
Giọng nóiđó, đôi mắt đó, là của một ông anh họ ư? Ai có thể tin.
Tức chếtmà. Hiểu lầm mà.
Nhưng lúcnày, nếu không mau rời khỏi hiện trường thì cô dù có sống cũng không được vui vẻ.
- Hì,đúng rồi, khuya rồi, chúng ta về thôi, chào mọi người.
An vận hếtcông suất làm ra bộ mặt tươi tắn, nắm tay Quân, dùng móng tay ấn một cái thậtsâu, lúc đứng dậy đá về sau một cái thật mạnh.
Vinh khôngvui không buồn chào An, phía bên kia tóc tém miệng đã ngoác đến tận mang tai, mấycô bạn còn lại nhìn cô ngưỡng mộ.
Bóng haingười khuất dần vào trong màn đêm.
Đêm Tam Đảo,lạnh, sương giăng ngập lối, ánh đèn lung linh, một nam, một nữ rảo bước, bối cảnhrất giống một thước phim tình cảm lãng mạn. Chỉ có điều là, tốc độ di chuyển củahọ thật khiến người ta hồ nghi đâu là đi, đâu là chạy.
Đến cổngkhách sạn, thấy Kim Anh và Dũng đang đứng chờ, An phanh kít lại, khiến Quân đâmsầm vào lưng cô.
An tức giậnquay lại. Quân nở nụ cười mật ngọt chết ruồi đáp lại.
- Anhcó 1 phút để giải thích về hành động của mình?
“A”. KimAnh và Dũng đồng loạt há mồm. Thấy An hùng hùng hổ hổ chạy về, bây giờ lại đặtmột câu hỏi như vậy, người ta dù trong sáng cũng khó mà nghĩ trong sáng đượcnha.
- Xinhỏi anh đã làm gì khiến em nổi giận vậy?
Quân làm bộngơ ngác thật thà.
- Làmgì thì trong lòng anh hiểu rõ nhất, còn muốn phải nói ra sao.
- Ýem là anh…
An thấyQuân ngập ngừng, nghĩ là anh ta đang áy náy biết lỗi, liền nhìn chằm chằm mặtanh. Chỉ thấy Quân nhìn cô dịu dàng, tha thiết. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường,khuôn mặt mang một nét quyến rũ chết người. Hình ảnh lúc nãy tái hiện. “Thịch”một tiếng, trái tim lại lệch nhịp, mặt lại nóng ran, An quay đầu trốn tránh. “Anhta uống nhầm thuốc hay sao mà cứ nhìn mình như vậy”.
- Thôibỏ đi, Kim Anh về phòng.
Quân nhếchmép cười, nhìn sang thấy 2 đứa em đang đứng ngây ra tại chỗ, tiện tay cốc đầu mỗiđứa một phát, quay người bước vào trong.
- Chuyệngì xảy ra vậy? Kim Anh ôm đầu xuýt xoa.
- Thậtlà quá mờ ám mà. Trai đơn, gái chiếc, đếm hôm tĩnh mịch…
- Tĩnhcái đầu ông ấy. Kim Anh đanh đá lại bồi cho Dũng 1 phát nữa vào đầu. Ông khôngtin tưởng anh Quân thì cũng phải tin tưởng chị An.
Nói thế chứKim Anh cũng tò mò chết đi được.
Mãi đếnkhi về phòng, bắt An tường thuật lại, cô nàng cười như nắc nẻ, thiếu chút nữa lộncổ từ giường xuống đất.
Thật đúnglà: “Cố ý trồng hoa, hoa chẳng nở. Vôtình gieo liễu, liễu xanh um”. Không ngờ nhóm bạn của An lại giúp 2 ngườitiến triển nhanh như vậy, tuy rằng không khí giữa họ vẫn sặc mùi thuốc súng.Tín hiệu chưa đủ coi là tươi sáng, miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận là khả quan.
Chương 14
Buổi sángTam Đảo ướt đẫm sương. Dậy sớm đi ngắm cảnh cũng là một cái thú. Không khí ởđây thật thích hợp để nghỉ ngơi.
Sau khi ănsáng, bốn người kéo nhau đi chinh phục đỉnh Thiên Nhị, ước tính để lên đượcchân tháp truyền hình, sẽ phải vượt qua 1400 bậc đá. Đường lên khá vất vả và ẩmướt do ở đây mới có mưa. Bù lại, cảnh sắc dọc đường đi hoa thơm bướm lượn, độnglòng người.
An đi vớitốc độ của loài rùa. Một phần vì không muốn đi cùng Quân, một phần vì thiênnhiên thu hút. Kim Anh và Dũng thì mang cảm giác háo hức chinh phục đỉnh cao,hăng hái đi trước. Quân cũng chẳng rảnh rỗi vì còn mải giơ máy ảnh tác nghiệp,thi thoảng ngoái cổ lại tìm An.
Một lúc,không thấy An đâu, Quân dừng lại có ý chờ. 5 phút, 10 phút vẫn không thấy bóngdáng, anh bắt đầu sốt ruột.
Chạy xuốngphía dưới tìm thì thấy An đang ngồi trên một tảng đá, chân và tay đều rỉ máu, mặtmũi tái nhợt.
- Saolại thành như thế này? Em bị ngã à.
An xấu hổgật gật. Do cô mải nhìn một nhành lan trên cây, bị trượt chân nên ngã. Nặng nhấtlà đầu gối, bị xước một mảng lớn, tay phải cũng bị sứt sẹo. Quân nhìn thấykhông khỏi xót xa.
- Điệnthoại đâu, sao không gọi anh xuống.
- Mọingười đang vui vẻ, em sợ mọi người lo lắng.
- Đồngốc. Buộc tạm vết thương lại đã, anh đưa em về khách sạn.
- Cứđể em ở đây, em chờ được, không sao.
- Cònnói nữa.
Tuy giọngnói của Quân nóng nảy nhưng ánh mắt thì lo lắng, quan tâm khiến An không dámcãi lại.
Chặng đườngchinh phục đỉnh Thiên Nhị đành phải bỏ dở mà đường đi xuống quả có chút giannan. Nếu Quân cõng An, đường đi xuống dốc và trơn như vậy sẽ rất khó. Chỉ còncách dìu An đi xuống. Cũng may họ mới đi được ¼ chặng đường.
Quân ômngang người An, cô bám chặt eo anh. Cử động làm vết thương co giật, An tái métmặt, cánh tay run rẩy.
Đi được mộtđoạn, mặc kệ An phản đối, Quân một mực bế An lên.
“Cô bé nàycũng kiên cường quá đi. Nhiều cô nàng chỉ sứt một xíu ngón tay cũng khóc lênkhóc xuống ấy chứ”.
An bị Quânôm chặt như vậy, cũng không có cách gì cựa quậy, mà vết thương không ngừng cogiật khiến cô gần như bị rút hết sức lực.
“Đúng làcàng lúc càng mất mặt mà”. Bây giờ mà gặp người quen thì không biết giấu mặtvào đâu.
Vài vịkhách đi ngang qua nhìn 2 người chằm chằm. An xấu hổ quay mặt vào trong, lại chạmvào ngực Quân, tâm trạng giày vò, quay ra không được, quay vào không xong.
Nhưng, saotim anh ấy đập nhanh thế này, cứ như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Do vận động quásức sao?
- Nặnglắm ạ. An ngước mắt lên. Em xin lỗi.
- Cònphải hỏi.
Quân cốlàm ra vẻ nóng nảy. Lúc này đang lo muốn chết, nhưng sự im lặng trong suốt chặngđường của 2 người khiến anh thấy bối rối.
Về khách sạn,Quân bôi thuốc, dìu An lên giường rồi đắp chăn cho cô. An nhắm mắt, Quân vẫn ngồitrong phòng.
Trong lòngAn là một mảng hồ nghi. Cách chăm sóc của Quân làm An nhớ đến Minh. Từ sau khi haingười có rắc rối về tình cảm, An vẫn có rất nhiều người bạn khác giới quan tâm,song ý thức về ranh giới của tình bạn- tình yêu, cô gần như đã tạo một bức tườngvô hình ngăn cách với họ. Hơn nữa, không có người bạn nam nào đem lại cho cô cảmgiác như Minh.
Còn ngườicon trai trong phòng. Tuy anh ta lúc nào cũng thích chọc cô tức giận, nhưng gầnanh ta lại có một cảm giác ấm áp khó diễn tả…
Vì An bịthương, nên khi Kim Anh và Dũng trở về, 4 người chỉ ở khách sạn nghỉ ngơi, 3hchiều thì lên xe về Hà Nội.
Trở vềnhà, trong lúc Quân đi tắm, Kim Anh ngồi xem ảnh. Khi Quân bước ra, Kim Anhnhìn anh đầy ẩn ý: “Em biết rồi nhé”.
Quân đanglau tóc, ậm ừ hỏi: “Biết cái gì?”.
Kim Anhkhoanh tay trước ngực, rướn giọng lên: “À, có người thích một người”.
Quân khôngngừng lau, hỏi bâng quơ: “Ai thích ai?”.
Kim Anh lắclắc đầu, chu môi lại: “Còn ai vào đây nữa”. Khuôn mặt lại trở nên sinh động:“Khai mau, anh thích chị An đúng không”.
Quân ngừnglau tóc, nhìn Kim Anh: “Trẻ con đòi làm thám tử à?”.
- Thếmà trẻ con biết đấy. Kim Anh khoái chí. Em đã nghi ngờ từ lâu rồi. Chỉ là hômnay mới có chứng cứ để kết tội. Đây nè, tang chứng vật chứng rành rành. Liếcqua một cái là hiểu ngay.
Quân lại gần,chỉ tay vào màn hình: “Mấy cái ảnh này á?”.
Kim Anh gậtgật: “Anh nhìn xem, tổng cộng có 211 bức ảnh thì có đến gần 100 bức có hình chịAn”.
Quân khôngnhịn được cười, cốc nhẹ cô em một cái: “Tưởng gì, của em cũng không kém cạnh đâu. Chứng cứ không có hiệu lực thám tử ạ”.
Kim Anhkhông chịu thua, bắt đầu lập luận: “Ồ, những bức ảnh chung thì không nói làmgì. Ảnh của em và Dũng đều là đã được tạo dáng, có mục đích trước. Còn của chịAn, ở mọi tư thế, mọi góc độ rất tự nhiên,và chủ yếu chị ấy không hề nhìn vào ốngkính. Có vẻ như người cầm máy đã “vô tình” hơi nhiều. Hè hè, mà anh biết đấy,người cầm máy hôm ấy là …?”.
Kim Anh lắclư cái đầu, nhìn Quân không chớp mắt.
Quân khôngngờ mình bị chụp mũ như vậy, nhất thời im lặng không nói gì. Chính anh cũngkhông biết mình đã bị An thu hút một cách vô thức như vậy.
Kim Anh lạicàng hứng chí: “Em nói trúng tim đen của anh rồi phải không? Yên tâm, em sẽquân sư cho anh vụ này.”
Quân giả vờngáp một cái, định quay lưng đi, cho cô em cụt hứng.
Kim Anh cườigian ác, tay di di chuột: “Cứ cho là em nói sai đi. Con gái nhạy cảm lắm anh ạ,nhất là chị An. Nhìn những bức ảnh này, chị ấy sẽ hiểu nhầm ngay, phải xóa bớtđi”.
Quân nghethấy thế vội lao đến, hất tay Kim Anh: “Không được”.
Kim Anh cườilớn, ôm cổ ông anh thì thầm: “Anh không đánh mà khai nhé”.
Quân lườmyêu cô em: “Coi như anh bị em túm gáy”.
Kim Anh cườiđắc thắng. Quân nhìn những bức ảnh, khuôn mặt có vẻ trầm xuống, anh nhìn KimAnh, nói giọng nghiêm túc: “Em phải giữ bí mật điều này”.
- Tạisao? Kim Anh thắc mắc.
- Ankhông giống như những cô gái khác, anh không muốn cô ấy trốn tránh anh.
Trong lòngQuân hiểu rõ, chỉ một khi thực sự tin tưởng ai, An mới sống đúng với những gìcô vốn có. Còn bình thường, cô giống một con ốc thích giấu mình.
Thái độ củaQuân làm Kim Anh hiểu rằng, cô không nên đùa lúc này. Cô khẽ gật đầu. Một lúcsau, sực nhớ ra một điều. Kim Anh hùng hổ nói tiếp:
- Nóicho anh biết mấy điều này. Chị An thuộc cung Sư Tử, mang nhóm máu AB, màu yêuthích là màu vàng.
- Nhữngcái này thì sao?
- Biếtngay mà, trong đầu anh chỉ có lập trình thôi. Bây giờ, để tìm hiểu một ai đónha, người ta rất quan tâm đến người đó thuộc cung hoàng đạo nào. Bởi cunghoàng đạo nó đã phản ánh khá đầy đủ tính cách, sở trường, sở đoản… rồi. Cònnhóm máu, ở Nhật Bản từng là một yếu tố trong hồ sơ xin việc và tìm kiếm ngườiyêu. Về màu sắc cũng có hẳn một thuyết về nó nữa.
Chà, nhữngcái này thì anh có nghe qua. Có điều không thể sánh với hiểu biết của Kim Anhđược. Dù sao, em gái anh cũng là một thành viên chủ chốt của một vài fanpage nổidanh gần đây.
- Nóirõ hơn một chút.
- Được,lấy chị An làm ví dụ. Con gái cung Sư Tử bình thường đã có một loại khí chất trờisinh, cộng thêm nhóm máu AB nữa thì phải nói rằng sức cuốn hút đã ăn sâu vàoxương tủy. Tính cách những người này tuyệt đối độc lập, mạnh mẽ, tuy nhiên rấtdễ bị những hành động nhỏ làm cảm động, khi vui vẻ thì như một chú mèo nhỏ đángyêu, khi bị chọc giận thì nói năng không hề kiêng nể. Còn…
- “Phì…”Quân bật cười.
- Nhữngđiều em nói hoàn toàn đúng
- Anhcũng không nói nó sai.
Chẳng qualà Quân đang nhớ đến hành động hổ báo của An ngày hôm qua mà thôi.
- Thếanh cười cái gì. Em nói à biết, chị An ấy, là người bẩm sinh đã có khảnăng thu hút. Một khi nàng hổ này thực sự trưởng thành, em đảm bảo anh sẽ cóthêm rất nhiều tình địch. Lúc đó, đừng nhờ tới bà cô này. Kim Anh bĩu môi, václaptop lên giường xem phim.
Nếu KimAnh biết rằng suốt đêm đó, có một kẻ ôm máy tính, ra vẻ chăm chỉ làm việc, kìthực chỉ để tìm hiểu mấy vấn đề “cung hoàng đạo”, “nhóm máu…” chắc sẽ cười đếnkhông khép được miệng mất.
Chương 15
Thời gianlà “liều thuốc độc” của phụ nữ. Một nửa của thế giới công nhận điều đó. Giữ mãituổi xuân là nguyện vọng của mọi chị em ở mọi thời đại. Còn An, cô sẵn sàngđánh đổi 1 năm tuổi thọ của mình nếu cái tháng 12 này nhanh chóng biến mất. Bởi đơn giản một điều, cô nàng bị sao quả tạ hỏi thăm.
Đi du lịch thì ngã bầm dập cả tay chân. Hậu quảlà nằm ôn thi ở nhà, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội “đập phá” cùng các chiến hữu.
Đi thi thìxem nhầm số phòng, ung dung đến sớm chờ cả tiếng đồng hồ không thấy đứa bạnnào, tức tốc gọi điện hỏi, hú hồn hú vía là còn 5 phút nữa mới bắt đầu làm bài.
Mọi ngàychăm chỉ mang áo mưa thì không mưa, ngày không mang áo mưa thì trời đổ mưa. Ngàyđi xe bus trời không mưa, ngày đi nhờ xe máy thì trời lại mưa.
Hôm mangít tiền thì chẳng sao, hôm mang nhiều tiền thì lại bị móc túi.
Thi xong môn khó nhất, chân tay cũng đã bìnhthường, nghỉ ôn thi môn tiếp đến 7 ngày, chưa kịp hí hửng sung sướng thì lạilăn đùng ra ốm. Lần này thậm chí còn tệ hại hơn. Ôn thi trong bệnh viện. Ông trờihiển nhiên luôn thích thử thách sức chịu đựng của con người!
An bị sốtvirus, nhanh thì 2-3 ngày, chậm thì 5-7 ngày mới khỏi bệnh. Lần đầu tiên nằm viện,mùi thuốc nồng nặc, không gian lạnh lẽo, lại ngày ngày phải truyền nước, tiêm,uống thuốc, An chỉ có thể cầu trời khấnphật mau mau khỏi bệnh. Bọn Chi không có cô lên học cùng, mất đi một cánh taychủ chốt, vừa lo lắng, vừa sốt ruột không thôi. “Heo ngoan, cố gắng ăn uống, chữatrị cho tốt còn về với bọn tao”. Đọc tin nhắn mà An không nhịn được cười. Bọnnó nghĩ cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chảnh chọe hay sao. Cô cũng mong mongchóng chóng thoát khỏi đây lắm chứ.
Trong bệnhviện, không ít người nhìn An mà ngưỡng mộ đỏ mắt. Bệnh nhân thuộc mọi lứa tuổi,từ cụ già tới em nhỏ, khu An nằm điều trị cũng có vài cô cậu đồng lứa. Ai cũngcó người chăm sóc, hầu như ai cũng có người đến thăm, nhưng không ai có số lượngvà “chất lượng” như An. Hàng ngày luôn có một cô bé hoạt bát xinh xắn, một cậubé mặt mày sáng sủa đến trông nom, rất vui tính, rất biết điều. Và một anhchàng vô cùng phong độ, vô cùng đẹp trai đều đặn sáng 7h, chiều 6h có mặt bên cạnh.Chưa kể cứ đến giờ thăm nom bệnh nhân là lại có một đoàn sinh viên lũ lượt kéođến, trai gái đủ cả. Các cô cậu này cũng rất có ý thức, phân chia mỗi lần 2-3người vào thăm, người chưa đến lượt thì ngồi ngoài chờ, chuyện trò khúc khíchnhưng ngữ âm rất nhỏ, không ảnh hưởng người xung quanh. Y tá, bác sĩ đi qua nhìnAn với ánh mắt đầy thiện cảm.
Thuấn vàHưng rất năng vào thăm, ra sức chém gió cho cô vui. An nhận ra, mình đã suynghĩ quá nhiều. Đã là bạn tốt, sẽ mãi là bạn tốt, không phải dễ dàng mà “sông cạnđá mòn” được.
Chi vàLinh còn thường xuyên hơn. Lúc Kim Anh và Dũng có việc bận, ít nhất là mộttrong 2 cô nàng sẽ có mặt. Chi đã từng gặp Quân nên có chút quen, còn Linh lầnđầu gặp anh tò mò không thôi.
- Màynói thực anh ấy chỉ là hàng xóm đó chứ? Lần thứ 2 nhìn thấy Quân ở chỗ An, Linhnhịn không được hỏi một tiếng.
- Thực,tao đã nói dối bao giờ chưa.
- Maimày đi với tao đến nhà thầy cúng.
Diệp Chi nháymắt với Linh. Tên này máu lên não chậm, mặt đần ra giây lát.
- Taomuốn nhờ thầy đổi sao chiếu mệnh, cho rơi xuống phòng bên cạnh một anh chàng đẹptrai, phong độ như thế.
“Ha ha…” Cảbọn bị câu nói của Chi chọc cười. Bác giường bên cạnh cũng suýt bị sặc nước.May mà Quân đã về, nếu không mũi sẽ to ra vài phần.
- Kểra cái số tao nó cũng “nát” quá đi. Chi tiếp tục châm biếm. Đi ở trọ từ năm cấp3 đến giờ, mà toàn kết duyên hàng xóm với mấy em ít tuổi, không thì mấy chú đã1 vợ 2 con. Như thế còn chưa đủ đau, đau đớn là toàn họ hàng nhà gấu (xấu nhưcon gấu), tính tình thì ngang như cua, ẩm ương như cào cào.
Bác giườngbên suýt sặc nước tập 2.
- Bácthông cảm, bạn cháu nói năng hơi khoa trương.
An quaysang nhìn bác ái ngại. Chi gãi gãi tai. Không ngờ bác ấy lại nói:
- Các cụ nhà ta có câu: “Trông mặt màđặt hình dong;Con lợn có béo, cỗ lòng mới ngon”. Đàn ôngchọn vợ, đàn bà chọn chồng. Tướng mạo, tướng tâm có tốt mới có lợi về phương diệnhòa hợp, tiền tài, con cái. Cô bé này cũng rất thức thời.
Chi được khencười đến cứng cả cơ mặt.
- Cókẻ cũng thật là tham lam. Linh bĩu môi. Được “đồng nghiệp” tốt lại còn đòi hỏihàng xóm này nọ. Tao còn chưa có cái diễm phúc ấy rơi trúng đầu.
- Ngườita cũng phải thuộc thành phần chính nhân quân tử đấy nha. An tranh thủ thêm mắmthêm muối.
- Cònphải để chúng mày nhận xét à, không thế sao tao để vào mắt.
“Chà chà, bênhnhau chưa kìa, xem ra tình cảm của 2 người trong thời gian qua đã phát triểnkhông ít”. An thấy mừng cho cô bạn.
Được mộtlúc thì Lan vào. Chi và Linh nấn ná dặn dò vài thứ rồi rủ nhau ra về.
Con gái ngồinói chuyện với nhau, đảo qua bạn bè, trường lớp, phim ảnh, thời trang một tí rồicuối cùng lại xoay quanh chủ đề tình yêu tình báo. An và Lan không ngoại lệ,thường có chuyện gì cũng tâm sự. Mấy lần gặp nhau gần đây câu trước câu sau làtạm biệt, mấy hôm trước Lan lại đi cùng phòng kí túc đến thăm An, giờ còn 2 đứa,có chuyện gì là tuôn ra hết.
- Taovà Việt sẽ cùng nhau đi du học. Lan nói chắc nịch.
- Bọnmày xác định rồi?
- Ừ,yêu nhau cũng phải được 3 năm rồi. Tao và hắn là 2 cá tính trái ngược nhaunhưng đúng là không ai tốt với tao bằng hắn. Cãi vã, chia tay rồi lại làm lành,cái vòng luẩn quẩn, vẫn không thoát được nhau. Cho đến giờ tình cảm giữa tao vàhắn đã vượt quá phạm trù của tình yêu.
Thứ tình cảmnày với An hơi trìu tượng. Cô nhíu mày nhìn Lan, không hiểu.
- Nógiống như là trách nhiệm. Đừng hiểu nhầm ý tao.
Nói từ đó,Lan sợ An liên tưởng đến việc khác.
- Màybiết hoàn cảnh nhà tao, cũng biết hoàn cảnh nhà Việt là “biển lặng sóng ngầm”. Tronglúc tao bế tắc nhất, hắn có mặt bên cạnh. Tao cũng không thể vì gia đình hắn phứctạp mà bỏ mặc. Thứ tình cảm đó vừa là yêu thương, vừa là trách nhiệm và nghĩa vụ.Rồi mày sẽ hiểu.
- Sẽcưới rồi mới đi hay đi vể rồi mới cưới? An cười, tiếng anh của Lan và Việt rấtgiỏi, học lực cũng tốt, chuyện du học chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Cứđể tốt nghiệp xong đã. Kì sau tao sẽ về Hưng Yên thực tập, lại phải xa mày rồi.Nhớ phải gọi điện cho đại ca nghe chưa!
Lan chẳngnể nang An đang ốm, véo má cô bạn theo thói quen. An nhăn nhó mặt, đưa cánh tayquấn bông băng lên ôm cổ bạn.
5 năm họcsắp trôi qua. Những người bạn sẽ mỗi người một ngả. Rồi đây trên đường đời, giữabộn bề của cuộc sống, liệu có nhiều phút giây được bên nhau thế này không.
Một cánh cửađóng lại, một cánh cửa mới sẽ mở ra. Con người ta phải luôn tiến về phía trước.Gia đình, bạn bè, thầy cô, mái trường – thứ hành trang đẹp đẽ nhất mang tên “kỉniệm” sẽ giúp cô tự tin vững bước.
Phòng 205.
Quân bướcvào, trong phòng đang vang lên bản “Going Home” của Kenny G. An không có ở đó:“Chắc con bé ở ngoài ban công” Quân nghĩ.
Dường như,khi ở một mình, thế giới xung quanh An đều mang một vẻ hiền hòa, êm dịu không lẫnvào đâu được. An đang ngồi trên lan can, mắt cô khép hờ, khóe môi hơi cong lênthành một nụ cười, khuôn mặt hầu như không còn dấu vết của trận ốm, hiện lên sựhài lòng, mãn nguyện. Tiếng nhạc da diết,hương hoa thoang thoảng trong gió chiều. Đứng tựa vào mép cửa, Quân cứ như thểbị cô gái trước mặt hút mất hồn.
Thì ra, côchính là người con gái mà anh đã tìm kiếm bấy lâu. Khi cô vui, khiến anh cũngkhông thể không cười. Còn khi cô ở trong thế giới của mình lại là lúc cô có sứchút nhất, khiến anh không thể rời mắt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian